CẢM XÚC NHỮNG NGÀY ĐẦU TIÊN BƯỚC VÀO NGHỀ
“Có một nghề phấn bụi dính đầy tay
Người ta gọi đó là nghề cao quý nhất”
Khi còn là sinh viên ngồi trên giảng đường sư phạm, ai cũng ấp ủ và dự định bao ước mơ, hoài bão, ngay sau khi ra trường được cầm phấn trắng đứng trên bục giảng vì vậy chúng tôi luôn cố gắng học tập, tích lũy kiến thức để thực hiện hoài bão đó. Nhưng ước mơ và dự định tương lai đôi khi không như những gì ta mong muốn. Vì chưa có cơ hội nên tạm cất tấm bằng tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm vật lí, tôi cũng làm trong nghành giáo dục nhưng không được đứng lớp với chuyên môn đào tạo. Cũng có lúc chúng tôi nghĩ rằng, ước mơ sẽ tạm gác lại ở đây nhưng trong tiềm thức, hình ảnh cô giáo đứng trên bục giảng vẫn luôn là cái đích mà chúng tôi hướng tới. Và cuộc đời đã mở cho chúng tôi cơ hội để thực hiện mục tiêu của mình, bao nhiêu vất vả, cố gắng đã được đền đáp. Vậy là ước mơ đã thành thực hiện.
Chắc hẳn cái cảm xúc của những ngày đầu tiên chập chững bước vào nghề ai cũng có và chúng tôi cũng không ngoại lệ. Khi cầm trên tay tờ quyết định chuyển từ nhân viên qua giáo viên, tôi đã háo hức biết nhường nào!
Sẵn sàng là thế, háo hức là thế nhưng chúng tôi cũng không tránh khỏi sự bỡ ngỡ, lo lắng. Không bỡ ngỡ sao được khi tôi chẳng biết làm như thế nào để bắt nhịp với cường độ công việc mà chúng tôi sẽ được giao và không biết những lần đầu tiên đứng trên bục giảng sẽ như thế nào? Vậy mà chỉ sau hơn một tháng chúng tôi đã cảm thấy hoàn toàn thân thuộc với học sinh, thấy rất yêu công việc này. Vì sao ư? Vì vào những ngày đầu tiên đứng trên bục giảng tôi đã nhận được sự quan tâm, giúp đỡ nhiệt tình của đồng nghiệp cùng ban giám hiêu đã tạo cho tôi có tâm lý thoải mái nhất để chúng tôi không còn cảm giác bỡ ngỡ và lo âu như lúc đầu.
Bước vào năm học mới, cô và trò làm quen nhau, trong cương vị giáo viên chủ nhiệm, chúng tôi cũng gặp một số khó khăn khi đưa học sinh vào nề nếp với những nội quy của nhà trường. Nhưng bằng sự cố gắng của bản thân, sự tiếp thu của học sinh và tình cảm cô, trò giành cho nhau những khó khăn đó dần biến mất. Không những thế, chúng tôi còn nhận được tình cảm và sự quan tâm của học trò đối với giáo viên chủ nhiệm. Từ những câu hỏi nhỏ về gia đình của cô hay từ những chai nước suối đã khiến tôi cảm động vô cùng, tôi luôn trân quý những tình cảm trong sáng, ngây thơ ấy. Một tháng trôi qua với những khó khăn vất vả ban đầu, chúng tôi đã dần quen với guồng xoáy công việc.
Không chỉ được các thầy cô Ban giám hiệu nhà trường quan tâm, tạo điều kiện nhất, mà bên cạnh đó, chúng tôi còn nhận được sự giúp đỡ, sẻ chia, góp ý rất tận tình của các đồng chí, đồng nghiệp trong trường cũng như tổ chuyên môn. Tôi đã rút ra những kinh nghiệm, bài học quý báu từ những bài giảng hàng ngày và những tiết dự giờ thiết thực. Lúc này chúng tôi mới thấm thía nhận ra những nỗ lực và sự hy sinh của thế hệ các thầy cô đồng nghiệp đi trước thật đáng quý biết bao. Tôi hiểu rằng, họ cũng từng trải qua những khó khăn vất vả thậm chí còn gian nan hơn tôi rất nhiều. Họ chính là những tấm gương để chúng tôi học tập và phấn đấu hoàn thành tốt công việc và nhiệm vụ được giao. Tôi vẫn luôn tin rằng mỗi khi tôi gặp khó khăn, mỗi khi tôi có ý định chùn bước thì luôn có Ban giám hiệu và các đồng chí giáo viên trong trường sẵn sàng đưa tay nâng đỡ chúng tôi vượt qua khó khăn, thử thách. Cùng với quyết tâm cao nhất chúng tôi sẽ vượt qua mọi trở ngại trong công việc, càng cố gắng hơn nữa với nghề mình đã chọn, để tiếp tục khơi dậy và truyền ngọn lửa cho những tâm hồn học sinh yêu dấu - Những chủ nhân tương lai của đất nước.